Sài·gòn·eer

Back Đời Sống » Parks & Rec » Lắng Nghe Điểm Chạm: khi nghệ thuật chuyển động mở ra cái nhìn mới về cộng đồng Điếc - Khiếm thính ở Sài Gòn

Lắng Nghe Điểm Chạm là dự án mang nghệ thuật biểu diễn đến gần hơn với các cộng đồng yếu thế và nhóm thiểu số ở Việt Nam, đồng thời khơi mở khả năng ứng dụng nghệ thuật ngay trong đời sống của họ.

Sáng kiến được khởi xướng bởi Câu lạc bộ Thân NghiệmSaigon Theatreland, dưới sự hỗ trợ của Viện Goethe và Đại học HUTECH. Sang mùa thứ hai, dự án đã cùng các nghệ sĩ tập sự thuộc cộng đồng Điếc/Khiếm thính ở Sài Gòn khám phá nghệ thuật múa và chuyển động, đồng hành với họ là những nghệ sĩ tập sự người nghe và các phiên dịch viên Ngôn ngữ ký hiệu.

Dù có quy mô đáng kể, cộng đồng Điếc/Khiếm thính ở Việt Nam vẫn phải đối mặt với nhiều rào cản hệ thống, phần lớn vì chưa được hỗ trợ đầy đủ về mặt ngôn ngữ. Phần lớn họ giao tiếp bằng các Ngôn ngữ ký hiệu Việt Nam theo vùng miền, với hai phương ngữ tiêu biểu là Ngôn ngữ ký hiệu Hà Nội và Ngôn ngữ ký hiệu Thành phố Hồ Chí Minh, cùng sự kết hợp của hai Ngôn ngữ ký hiệu này ở một số địa phương miền Trung. 

Hạnh là một phiên dịch viên cho Lắng Nghe Điểm Chạm.

Với người Điếc/Khiếm thính, Ngôn ngữ ký hiệu Việt Nam mới là tiếng mẹ đẻ, chứ không phải tiếng Việt, vốn có hệ thống ngữ pháp và từ vựng hoàn toàn khác biệt. Vì vậy, họ cần được tiếp cận thông tin trực tiếp bằng Ngôn ngữ ký hiệu để đảm bảo tính đầy đủ và chính xác. Ngoài các trường chuyên biệt hay không gian do cộng đồng Điếc/Khiếm thính tự tạo ra, hầu hết môi trường hằng ngày như nơi làm việc, giải trí hay chăm sóc sức khỏe vẫn chưa đáp ứng nhu cầu giao tiếp của họ một cách toàn diện. Vì vậy, người Điếc/Khiếm thính chưa có cơ hội tiếp cận bình đẳng như người nghe, lại còn phải tự chi trả chi phí thuê phiên dịch do thiếu hỗ trợ từ chính sách công.

Ở thời điểm hiện tại, diễn ngôn về Điếc/Khiếm thính ở Việt Nam vẫn còn mang tính quy chụp, thường chỉ xoay quanh giáo dục và y tế. Chính vì vậy, sự xuất hiện của những không gian nghệ thuật và giải trí dành cho cộng đồng này, dù còn ít ỏi, lại trở nên đặc biệt và mới mẻ. Chẳng hạn, dự án Nghe bằng mắt nhiều năm qua đã khuyến khích hợp tác giữa nghệ sĩ Điếc/Khiếm thính và nghệ sĩ người nghe ở Hà Nội để cùng sáng tạo các tác phẩm phim và nghệ thuật thị giác. Tại Sài Gòn, Lắng Nghe Điểm Chạm cũng mở ra cho cộng đồng Điếc/Khiếm thính cơ hội tiếp cận nghệ thuật múa và chuyển động: như một lựa chọn nghề nghiệp, cũng như một hành trình khám phá bản thân; đồng thời tạo cầu nối đồng cảm giữa hai cộng đồng.

Từ một lớp học ký hiệu

“Từ khoảng mười năm trước, khi còn du học ngành múa ở Mỹ, mình đã bắt đầu thấy tò mò và hứng thú với các Ngôn ngữ ký hiệu,” anh Lyon Nguyễn chia sẻ với Saigoneer trong một buổi tập dượt của dự án. Lyon hiện là nhà nghiên cứu và giảng dạy nghệ thuật múa-chuyển động, phụ trách Câu lạc bộ Thân Nghiệm, đồng thời cũng là giảng viên chính kiêm thành viên ban tổ chức Lắng Nghe Điểm Chạm. Anh nói: “Mình thấy các Ngôn ngữ ký hiệu có những điểm tương đồng với múa: giữa việc dùng chuyển động cơ thể để giao tiếp về cảm xúc của múa, và việc dùng chuyển động để trao đổi về những hoạt động hằng ngày của Ngôn ngữ ký hiệu.”

Lyon Nguyễn (trái) và Phương Nguyễn (phải).

Sau khi trở về Việt Nam vào năm 2023 và đăng ký học một lớp Ngôn ngữ ký hiệu, Lyon đã gặp chị Hạnh, một phiên dịch viên Ngôn ngữ ký hiệu. Cuộc gặp gỡ tình cờ này cũng là cơ duyên với Hạnh, bởi lúc đó chị đang tìm một giáo viên dạy múa sẵn sàng tiếp nhận người bạn Điếc/Khiếm thính của mình. Nhờ vậy, Hạnh dần kết nối được với những nghệ sĩ như Lyon và Phương Nguyễn, người phụ trách Saigon Theatreland. “Theo gợi ý của hai nghệ sĩ đến từ Wales, Saigon Theatreland đã quyết định mở rộng các vở diễn để trở nên gần gũi với một cộng đồng khán giả lớn hơn,” anh Phương chia sẻ. “Mình rất bất ngờ, vì chưa bao giờ thấy có nhiều người Điếc và Khiếm thính đến xem như vậy. Sau đó mình đã chủ động hẹn gặp riêng các bạn ấy và các phiên dịch viên.”

Những ai mong muốn tham gia Lắng Nghe Điểm Chạm đều có thể ứng tuyển qua các đợt tuyển chọn công khai. Từ đó, ban tổ chức sẽ chọn ra 8–10 nghệ sĩ người Điếc/Khiếm thính và bốn nghệ sĩ người nghe. Anna Hương, một trong các nghệ sĩ Điếc/Khiếm thính góp mặt từ mùa một, cho biết: “Mình luôn mong muốn được học múa chung với người nghe, và hoà nhập với người nghe để tham gia bộ môn múa-chuyển động. Mình đăng kí tham gia, do gặp được nhóm người nghe này giới thiệu về nghệ thuật múa-chuyển động, và thấy thích. Ước mơ của mình là làm diễn viên múa, và mình tin là qua chương trình này người khác sẽ thấy người Điếc/Khiếm thính có thể làm được!” Trong khi đó, Chiêu Anh, một chuyên viên tâm lý tham gia dự án ở mùa hai, kể rằng cô biết đến Lắng Nghe Điểm Chạm qua một thông báo trên Facebook.

Trong vòng ba tháng, ban tổ chức cùng các nghệ sĩ đều đặn tham gia những buổi workshop hàng tuần về múa-chuyển động và Ngôn ngữ ký hiệu, vừa để chuẩn bị cho buổi diễn cuối mùa, vừa để tạo nền tảng bền vững cho dự án ở những mùa tiếp theo.

Tính kết nối của nghệ thuật chuyển động

Có lẽ nhiều người sẽ thắc mắc: vì sao người Điếc/Khiếm thính lại muốn trải nghiệm một loại hình nghệ thuật vốn gắn liền với âm nhạc? Thực tế, dù các tiết mục vẫn có nhạc nền đi kèm, các nghệ sĩ của dự án chủ động gọi thực hành của mình là “nghệ thuật chuyển động” để khẳng định hướng đi tiên phong và táo bạo, khác biệt với hình thức múa truyền thống. Song song với đó, 3 tháng là một quãng thời gian quá ngắn ngủi cho một bộ môn vốn cần nhiều năm rèn luyện để đạt được sự đồng bộ. 

Nghệ thuật chuyển động ở đây lại giống với diễn xuất hơn: không lệ thuộc vào việc di chuyển theo từng nhịp đều đặn, thay vào đó tập trung nhiều hơn vào những tự sự dệt từ diễn cảm và tương giao cơ thể của các vũ công. Những yếu tố này không chỉ vượt ra khỏi giới hạn của ngôn ngữ nói, mà còn là nơi người Điếc/Khiếm thính tìm thấy sự đồng điệu và phát huy thế mạnh của mình.

Khởi động là một phần không thể thiếu của bất kì hoạt động thể chất nào.

Sau phần khởi động, thông qua sự hỗ trợ của phiên dịch viên, Lyon cùng các trợ giảng và nghệ sĩ làm việc theo nhóm nhỏ để trao đổi và điều chỉnh những động tác do họ đồng sáng tạo. Đây là một thực hành mang tên liên chuyển ứng tác (contact improvisation). “Tụi mình chuyển động để hiểu cơ thể, đồng thời để kết nối với người khác và nhận ra những tương giao nảy sinh từ đó,” Chiêu Anh giải thích. “Những tương giao này không có ngôn ngữ của lời nói, mà có ngôn ngữ của cơ thể, của những điểm chạm và lực tác động. Và tụi mình học cách hiểu nhau qua chính những ngôn ngữ ấy.”

Trong một nhóm, các thành viên khởi động bằng cách “viết” tên mình bằng nhiều bộ phận cơ thể khác nhau trên nhiều bề mặt: có người vẽ chữ cái trong không trung bằng cùi chỏ trái, hoặc viết lên sàn bằng mũi chân phải. Phần “kết nối” bắt đầu khi, chẳng hạn, một vũ công dùng cơ thể bạn diễn để viết tên mình: vừa phác chữ vừa đỡ nhẹ đầu bạn diễn như thể đó là ngòi bút.

Từ những thử nghiệm ấy, điệu múa dần được hình thành: chuyển động tạo nên những giằng co đầy chất thơ, còn ý nghĩa thì tự nhiên hé lộ trong quá trình. Giữa các buổi tập, nghệ sĩ có thời gian nghỉ để chuyện trò, làm quen; trong đó, nghệ sĩ người nghe tập giao tiếp với bạn diễn người Điếc/Khiếm thính bằng thứ Ngôn ngữ ký hiệu còn vụng về của mình. Buổi workshop khép lại bằng những phút chiêm nghiệm chung.

Anna (trái), Hiếu (giữa) và Chiêu Anh (phải) đều tìm đến dự án qua những con đường khác nhau.

Với các nghệ sĩ Điếc/Khiếm thính tham gia, nghệ thuật chuyển động không chỉ khơi mở tiềm năng sáng tạo mà còn giúp họ làm giàu đời sống cảm xúc và tinh thần của chính mình.

“Những điệu múa mà mình đã từng trải nghiệm không giúp mình hiểu được cảm xúc, hay những giằng xé bên trong mà mình không biết cách chữa lành,” Anna chia sẻ. “Nhưng từ khi biết đến nghệ thuật chuyển động, mình cảm thấy nó giúp mình vượt qua cảm giác tiêu cực, hàn gắn những vết thương nội tâm, tin rằng bản thân có thể làm được nhiều điều hơn, đồng thời học cách chấp nhận cả những khuyết điểm của mình.”

Đây cũng chính là điểm khác biệt của Lắng Nghe Điểm Chạm mùa thứ hai so với mùa trước: các nghệ sĩ Điếc/Khiếm thính đi sâu hơn vào nội tâm, chắt lọc trải nghiệm sống và văn hoá Điếc/Khiếm thính, như Ngôn ngữ ký hiệu, để kể nên những câu chuyện mang đậm dấu ấn cá nhân. Và dù rất riêng, những câu chuyện ấy vẫn mở ra sự kết nối và đồng cảm với khán giả nhờ một đời sống cảm xúc phong phú được trình hiện trên sân khấu.

Quá trình sáng tạo trong nghệ thuật chuyển động giúp người tham gia khai mở tiềm năng nghệ thuật của chính mình.

“Đây là nghệ thuật mà tất cả cơ thể đều có thể tham gia,” Lyon chia sẻ. “Mọi người đều có thể tiếp cận được, bất kể khuyết tật, thể trạng, giới tính, hay màu da. So với các bạn diễn viên múa người nghe, mình thấy ngay các bạn Điếc/Khiếm thính rất nhạy với chuyển động, với thị giác và những kết nối về mặt thể lý.” Phương tiếp lời: “Mình thì tin là mọi cơ thể đều bình đẳng: không có cơ thể nào là phù hợp hơn hay là kém phù hợp hơn cho việc thực hành nghệ thuật. Đôi khi, người nghe với nhau, khả năng nói chuyện giúp chúng ta giao tiếp với nhau rất nhanh, nhưng mình lại quên đi là mình còn có một ngôn ngữ rất kì diệu khác đó là ngôn ngữ cơ thể.”

Vượt qua rào cản ngôn ngữ 

Song song với những buổi workshop nghệ thuật chuyển động là các buổi giao lưu Ngôn ngữ ký hiệu Việt Nam, được tổ chức vào ngày hôm sau. Mục đích là để xây dựng tinh thần cộng đồng, thu hẹp khoảng cách giao tiếp và văn hóa giữa nghệ sĩ người Điếc/Khiếm thính và nghệ sĩ người nghe, giúp họ cộng tác tốt hơn trong các buổi tập duyệt.

Vào những lúc đầu giờ, người tham dự sẽ cùng nhau ôn lại từ vựng và luyện tập đánh vần bằng tay. Sau đó, các bạn Điếc/Khiếm thính sẽ hướng dẫn một vài trò chơi khởi động, đồng thời giới thiệu thêm từ vựng mới theo chủ đề và một số cấu trúc ngữ pháp cơ bản.

Khi tham gia các hoạt động người tham dự vừa rèn luyện khả năng sử dụng Ngôn ngữ ký hiệu, vừa biết thêm những quy tắc giao tiếp trong văn hoá Điếc/Khiếm thính: như giữ im lặng khi ký hiệu, duy trì ánh mắt với đối phương khi giao tiếp và biểu cảm gương mặt phù hợp.

“Hiện tại, các bạn người nghe vẫn còn ngại khi giao tiếp bằng Ngôn ngữ ký hiệu với bạn Điếc/Khiếm thính, trong khi các bạn Điếc/Khiếm thính lại tự tin hơn,” Hạnh, phiên dịch viên chính của dự án, chia sẻ. “Tuy nhiên, mình nhận thấy mối quan hệ giữa hai nhóm đang dần cải thiện; điều quan trọng là phải chủ động giao tiếp với nhau.”

Luyện tập Ngôn ngữ ký hiệu tại một workshop.

Sau cùng, các phiên dịch viên vẫn nắm giữ vai trò then chốt trong quá trình làm việc của dự án. Hạnh chia sẻ thêm về công việc của mình: chị là người giải thích các thuật ngữ múa hay động tác của giảng viên người nghe để nghệ sĩ Điếc/Khiếm thính hiểu được ý nghĩa phía sau, đồng thời chuyển tải lại những thắc mắc của nghệ sĩ cho giảng viên.

“Mình thấy nhiều người nghe thường nghĩ rằng, nói chuyện với người Điếc/Khiếm thính thì chỉ cần dùng cử chỉ, điệu bộ đơn giản là đủ, đâu cần phiên dịch cho rườm rà,” Hạnh nói về những hiểu lầm quanh nghề phiên dịch. “Nhưng thật ra, phiên dịch viên chính là chiếc cầu nối để kiến thức được truyền tải rõ ràng, chính xác đến cộng đồng Điếc/Khiếm thính, ở bất cứ lĩnh vực nào họ muốn tham gia.”

Tiếp bước

“Lắng Nghe Điểm Chạm đã giúp mình ý thức rõ hơn rằng quanh mình có rất nhiều cộng đồng khác nhau,” Chiêu Anh chia sẻ khi nói về tầm quan trọng của nhận thức liên cộng đồng và quyền của người khuyết tật. Chị nói thêm: “Chúng ta nên nghĩ: mình có thể cùng chung sống như thế nào? Mình có thể cùng phát triển ra sao? Mình có thể kết nối với nhau thế nào?”

“Rõ ràng, những người mong muốn xã hội hiểu đúng về người Điếc/Khiếm thính nhất vẫn chính là các thành viên trong cộng đồng Điếc/Khiếm thính,” Hiếu, một nghệ sĩ múa thuộc cộng đồng Điếc/Khiếm thính, chia sẻ. “Mình cảm thấy hiện tại người Điếc/Khiếm thính vẫn còn gặp rất nhiều khó khăn, và mình hy vọng những mô hình như Lắng Nghe Điểm Chạm sẽ được nhân rộng, có được sự hỗ trợ lâu dài từ phía nhà nước hoặc từ các tổ chức có ảnh hưởng, để tạo thêm nhiều cơ hội hơn cho người Điếc/Khiếm thính.”

Chiêu Anh (trái) và Hiếu (phải).

Anna cũng tin rằng tinh thần đoàn kết giữa hai cộng đồng là vô cùng quan trọng — kể cả trong mối quan hệ giữa người Điếc/Khiếm thính và cha mẹ người nghe trong gia đình — để xoá bỏ kỳ thị và hướng tới sự công bằng, bình đẳng thật sự. Chị muốn người nghe bước thêm một bước để nhìn rõ vào văn hoá người Điếc/Khiếm thính, và có thể giao tiếp được với cộng đồng. “Chính vì vậy, mình muốn người nghe biết Ngôn ngữ Ký hiệu: phải hiểu rõ thì mới tôn trọng văn hoá người Điếc/Khiếm thính, và như thế mới hỗ trợ cộng đồng Điếc/Khiếm thính được.”

Dự án được kỳ vọng sẽ là minh chứng rằng các cộng đồng có thể cùng làm việc, làm bạn và tôn trọng văn hoá lẫn nhau.

Ở cương vị ban tổ chức, Phương hy vọng dự án sẽ là một minh chứng rằng các cộng đồng hoàn toàn có thể cùng nhau làm việc, kết bạn và tôn trọng văn hoá của nhau. "Mình hy vọng người nghe sẽ luôn tìm thấy động lực thôi thúc để làm giàu trải nghiệm và hiểu biết của bản thân, thay vì thỏa hiệp với các đặc quyền của chúng ta, hay quên đi sự tồn tại của người Điếc/Khiếm thính, hoặc thương hại họ."

Vì công chúng còn nhiều hoài nghi về khả năng sáng tạo nghệ thuật của người Điếc/Khiếm thính, Anna, Hiếu và các nghệ sĩ điếcĐiếc/Khiếm thính khác trong dự án mong muốn trở thành những hình mẫu tích cực cho cộng đồng. Họ hy vọng sẽ phá vỡ định kiến, khơi nguồn cảm hứng cho những người Điếc/Khiếm thính khác, trong lúc dự án được lan tỏa rộng rãi trên các kênh truyền thông đại chúng khắp Việt Nam.

Anna, Hiếu cùng các nghệ sĩ Điếc/Khiếm thính khác trong dự án mong muốn trở thành những hình mẫu tích cực mới cho cộng đồng người Điếc/Khiếm thính.

Ở Việt Nam, các khuyết tật vẫn thường bị nhìn qua mô hình y tế, xem đó chỉ là những “khiếm khuyết” cần được sửa chữa. Trong khi đó, những dự án như Lắng Nghe Điểm Chạm lại gợi mở cách tiếp cận qua mô hình xã hội, toàn diện và tích cực hơn. Theo đó, những bất lợi mà người khuyết tật gặp phải xuất phát từ sự thiếu sẵn sàng của xã hội trong việc thích ứng và hỗ trợ, chứ không phải từ những hạn chế nằm ngoài khả năng của họ. Vì vậy, những thay đổi mang tính hệ thống là điều hết sức cần thiết để đảm bảo họ được tham gia và tiếp cận xã hội một cách bình đẳng.

Hy vọng trong tương lai gần, các cộng đồng người khuyết tật cùng những người đồng hành sẽ chủ động hợp tác để tạo ra nghệ thuật biểu diễn mang tính phổ quát. Đồng thời, họ cũng trang bị thêm kiến thức để thực hiện những dự án không chỉ kể lại câu chuyện của chính mình một cách chân thực, mà còn mở ra những không gian giá trị để họ tự khám phá, tự quyết và vươn lên.

Bài viết liên quan

in Parks & Rec

Bước vào thế giới giả tưởng kỳ thú của board game Dungeons and Dragons

Trái với suy nghĩ của nhiều người, Dungeons and Dragons không chỉ là một thú vui dành cho các mọt sách chính hiệu. Với riêng tôi, đây còn là một "phương pháp trị liệu tinh thần," nơi tôi và nhóm bạn t...

in Parks & Rec

Bước vào thế giới mê hoặc của hội mô hình tàu lửa 'nhỏ mà có võ'

"Khi bật lên, cái tàu lửa nó không chỉ di chuyển đâu, nó còn phát âm thanh nghe thật lắm, nghe cứ như là mình đang ngồi trên một chiếc tàu thật vậy," anh Minh Tú, một người đam mê mô hình tàu lửa ở Sà...

in Parks & Rec

Có gì bên trong cửa hàng đồ quân dụng giữa lòng Bình Thạnh?

“Mấy cái đồ nội thất này cũng mấy chục năm rồi, cứ xài như bình thường thôi không cần phải sợ. Đây là đồ công nghiệp sản xuất cho văn phòng, hành chính, quân đội hồi xưa nên người ta làm kĩ lắm, chất ...

in Parks & Rec

Sân khấu diễn đàn – nơi người trẻ vào vai, 'sống thử' những tình huống oái oăm của đời sống

Tại Việt Nam, một hình thức kịch nghệ mới đang dần lan rộng, không chỉ trên sân khấu, mà còn cả trong lớp học, cộng đồng và đời sống hằng ngày. 

in Parks & Rec

Thế giới sinh động bên trong 'hội thao' chim cảnh Sài Gòn

Từng chiếc xe máy chầm chậm đến, chở theo những lồng chim phủ kín vải, rồi đậu lại trên bãi sỏi cạnh quán cà phê sân vườn, nơi tiếng hót trong trẻo vọng ra từ lơ lửng trên cao

in Parks & Rec

Tìm bình yên trên hành trình 'săn mây' ở Đồi chè Cầu Đất Đà Lạt

Miền Bắc California, nơi tôi lớn lên, là vùng đất may mắn được tạo hóa ban cho thiên nhiên thanh bình. Những con đường mòn không tên, những đỉnh núi đầy sương mây bao bọc nơi đây được tôi xem như thiê...