Sài·gòn·eer

BackXê Dịch » Ao Ta » Buổi sáng êm đềm ở Huế dọc công viên ven dòng sông Hương

Tôi luôn mường tượng ra rằng trong mỗi du khách đều có một chiếc kim chỉ nam, hướng chúng ta tìm đến sự mới mẻ, hay ho, diệu kì trong cuộc sống. Chúng vẫn ở đó, trên mọi nẻo đường, ngóc ngách ở những miền đất mới, nhắc ta nhớ rằng guồng quay công việc không phải là tất cả, và ngoài kia vẫn còn thế giới đa diện để khám phá.

Công viên thoáng đãng ngay ven dòng sông Hương.

Vì vốn rất ham thích sự ồn ã của đô thị lớn, chính tôi cũng ngạc nhiên vì mình đã cảm thấy an yên đến thế trong cái ôm đầy xoa dịu của Huế. Có lẽ chính sự trầm mặc của Huế đã là một thay đổi mới mẻ so với nếp sống hối hả của Sài Gòn, Hà Nội.

Được xây dựng năm 1901, khách sạn Saigon Morin là một trong những nơi lưu trú lâu đời nhất Việt Nam, được vinh dự chào đón nhiều nhân vật lịch sử như vua hề Sác-lô (Charlie Chaplin) và Nam Phương Hoàng Hậu.

Huế là đô thị neo dân nhất trong số sáu thành phố trực thuộc trung ương ở nước ta, với dân số chỉ 1.5 triệu người. Tuy sự sôi động không phải thế mạnh của cố đô, nơi đây lại chứa đựng kho tàng văn hóa, bề dày lịch sử, và cả nét khoáng đạt dồi dào.

Đại học Sư phạm Huế nép mình sau tán cây ven đường.

Là người Sài Gòn lớn lên trong một môi trường thiếu thốn mảng xanh công cộng, công trình kiến trúc được bảo tồn một cách thờ ơ, tôi choáng ngợp trước cách Huế quy hoạch các đền điện, công viên, giữ gìn bản sắc truyền thống. Dọc hai bờ sông Hương toàn những vị trí đắc địa, địa thế và cảnh quang hữu tình, nhưng đều được bao bọc bởi công viên ven sông, trao lại cho người dân không gian sinh hoạt công cộng. Nếu ở Sài Gòn, có lẽ chúng đã bị biến thành những “khu vườn” cao ốc nhà ở biệt lập, riêng tư.

Cầu Trường Tiền.

Xuyên suốt đoạn sông chảy qua trung tâm Huế là 4 cây cầu chính nối liền hai bờ Bắc cổ kính, im lìm dưới tán cây và bờ Nam mới mẻ, hiện đại. Đó là cầu Trường Tiền lịch sử, cầu Phú Xuân, cầu Dã Viên, và mới khánh thành gần đây nhất là cầu Nguyễn Hoàng với dàn đèn lập nhòe trong đêm. Tất cả đều được kết nối mượt mà với mạng lưới đường đi bộ trong các công viên để người dân có thể chọn đi xe đạp hay đi bộ qua cầu mà không phải đánh vật với xe cơ giới.

Theo dân địa phương, cầu Trường Tiền mang tên như vậy vì trước đây đã từng có một xưởng đúc tiền ngay chân cầu.

Sông Hương là huyết mạch của Huế, với hai dải công viên xanh men theo như hai dải lụa bảo vệ vẻ bình lặng của dòng sông trước âm thanh ồn ào của thành phố. Các không gian công cộng ven sông thu hút đông người dân địa phương đến sinh hoạt từ tờ mờ sáng đến tối muộn — tất nhiên ngoại trừ buổi trưa khi nắng gắt nhất. Dưới tán cây cổ thụ lòa xòa, các cô chú đi tản bộ khoan thai, nhóm bạn trẻ ngồi xếp bằng cười nói rổn rảng, còn đám nhỏ thì mang xe đạp con ra tập chạy.

Buổi sớm mai ở công viên ven sông.

Cá nhân tôi cho rằng công viên ở Huế chỉn chu, sạch đẹp nhất nước ta: các lối đi rộng rãi, tinh tươm; nhiều nhà vệ sinh công cộng, và có độ kết nối rất ổn với mạng đường bộ hành. Đường đi vừa lát đá, vừa nhiều ghế ngồi nghỉ chân, vừa có bề rộng đủ cho người đi bộ, người chạy bộ, và thậm chí “quái xế nhỏ” ngồi xe Barbie hồng bóp còi tin tin ư? Tiện nghi này Sài Gòn còn phải học tập nhiều. Tôi không khỏi ghen tị với các anh em runner ở Huế khi rảo bước trong công viên nơi đây.

Ngồi nghỉ chút nào.

Nhưng rồi đến một lúc nào đó, khi tôi vẫn đang chìm trong cơn mộng mị về chiều tương lai nào đó mình sống ở Huế và ra đây chạy bộ mỗi ngày, mặt trời bắt đầu lên, đem theo cái nóng vàng giòn cả da thịt quết lên vạn vật vào lúc 7 rưỡi sáng. Giấc mộng tan biến, tôi trở về với thực tại nhễ nhại mồ hôi. Mùa hè miền Trung và năng lượng mặt trời mạnh mẽ ấy không dành cho những ai yếu bóng vía. Bạn có thể thử trốn chạy vào bóng râm, hay cố chống chế bằng quạt điện tay Shopee, nhưng cũng chẳng có ích gì, vì cả luồng gió từ quạt cũng nóng. Mùa hè ở Huế như chiếc nồi chiên không dầu, nhanh chóng rán giòn tất cả mộng mị như cá viên chiên.

Bờ Nam cầu Trường Tiền.

Cuốc bộ băng sông Hương là một trải nghiệm thú vị, đặc biệt đối với người hơi sợ độ cao (như tôi).

Người đi chợ và đi tập thể dục băng qua cầu.

Lối đi sạch và rộng rãi.

Phiên chợ sáng tràn cả từ trong chợ Đông Ba ra đường phía sau.

Tòa nhà từng là xưởng đúc tiền sau cái tên Trường Tiền giờ là nhà sách.

Hoa không em ơi?

Bờ Bắc sông Hương.

Xe đạp công cộng trong dự án thí điểm.

Cửa Thượng Tứ vào Hoàng thành Huế ở đằng xa.

Đu xà vài cái nào.

Cầu Phú Xuân ở đằng xa.

Bài viết liên quan

in Ao Ta

Lênh đênh nghề lái tàu du lịch ở Phú Quốc quanh năm bám biển

Trước khi dịch bùng phát lại và TP. HCM phải tạm dừng mọi hoạt động để giãn cách xã hội, tôi đã có chuyến đi đến thăm Phú Quốc và có dịp lắng nghe các thuyền viên của một tàu du lịch chia sẻ về những ...

Paul Christiansen

in Ao Ta

Vẻ đẹp mê hoặc nhìn từ trên cao của tháp Chăm Bình Định

Vượt qua những vòng xoay thời gian, những di sản kiến trúc của ngàn năm trước còn tồn tại đến ngày nay là mảnh ghép ký ức rõ nét nhất, gợi nhắc về những chương sử đã qua. 

in Ao Ta

Về cố đô tìm nơi lặng yên ngắm những vì tinh tú

Nếu bạn đang lên kế hoạch cho một chuyến đi để cân bằng lại bản thân mà không cần quẳng mình vào chốn "rừng thiêng nước độc" thì Huế là một sự lựa chọn hoàn hảo. Ngay cả khu trung tâm thành phố cũng c...

in Ao Ta

Đồi Vọng Cảnh, ngọn đồi khiến trái tim bậc đế vương phải lỡ nhịp

Những cơn gió rượt đuổi nhau, len lỏi qua cánh rừng thông xanh rì rào, rồi ùa ra dòng sông Hương lóng lánh ánh chiều tà. Mặt trời khuất dần ở chân trời trước những đôi mắt ngỡ ngàng nhìn ra từ đồi Vọn...

Chris Humphrey

in Ao Ta

'Mùa vàng' mênh mang trên những cánh đồng ở Mù Cang Chải

Tháng 9 hằng năm, những cánh đồng lúa Mù Cang Chải lại chín vàng, trông tựa những thước lụa óng ánh uốn lượn theo triền đồi, báo hiệu một vụ mùa lại về trên bản làng.

Paul Christiansen

in Xê Dịch

'Ngôi làng' bích họa mang sức sống mới đến các dốc phố Đà Lạt

Có phải COVID-19 đã làm bức tranh cuộc sống trở ảm đạm hơn rất nhiều không? Bởi sau một mùa dịch dài không được gặp gỡ hội hè, không được tham dự hòa nhạc và không được du lịch, còn mấy dịp để chúng t...