“Theo anh, Emme House có gì khác những quán khác?” Tôi hỏi khi ngồi cùng Trực, chủ quán, và Dũng, bartender chính. “Gọi là quán bar thì cũng đúng, mà chưa đủ,” Dũng đáp. Tôi gặng hỏi về những lớp lang kể chuyện đan cài trong từng chi tiết của nơi này, nhưng Dũng chỉ mỉm cười: “Bây giờ sẽ kể đây.”
Mọi điều tôi viết lúc này chỉ là thuật lại những gì đã thấy, đã cảm. Muốn hiểu về một quán bar, không cách nào hay hơn là tự mình bước vào. Thế nên, tôi bước vào miền chưa biết, chậm rãi lên cầu thang mờ tối, bên dưới tấm biển đường nhỏ bé với hai màu đỏ vàng, nơi chỉ có vài con số đơn giản: 70 Hàm Nghi.
Khoảng sau 10 giờ đêm:

Bảng màu trắng đen bao trùm Emme.
Tôi hẹn đến muộn và chỉ vài giây sau khi bước qua cửa, tôi đã được chào đón bằng một cái bắt tay ấm áp từ Đức, bếp trưởng của a.dau Kitchen bên cạnh. Chúng tôi đi ngang qua những cạnh bàn sứt mẻ, những chiếc đĩa nứt, như một sự gợi nhắc về những mảnh ký ức cũ, rồi bước vào Emme House, nơi tông xanh và nâu đất tạo nên một cảm giác gần gũi và ấm cúng, như thể mọi thứ đều đang hướng về ngày mai.
Đức gợi ý cho tôi ly cocktail đầu tiên, một món được cả anh và nhiều thực khách yêu thích: Love Is a Game. Chỉ vài phút sau, chiếc ly tỏa sáng với sự kết hợp của vodka Tito’s, xoài, syrup ớt, giấm kombucha và một chiếc lá chanh hình trái tim được đặt trước mặt tôi. Nguyên liệu của ly cocktail này, cũng như toàn bộ thực đơn, đều có nguồn gốc từ chợ đầu mối Bình Điền, cách đây chưa đầy 20km. Tôi nhấp vài ngụm đầu tiên; may mà tôi thuộc kiểu người thích vị cay.


Love Is a Game là lời mở đầu cho câu chuyện đêm nay.
Tầm 11 giờ tối:
“We only said goodbye with words. I died a hundred times,” Giọng hát của Amy Winehouse vang lên từ một bản acoustic cover, dội vào tường rồi hòa vào tiếng chuyện trò râm ran khắp không gian.
Từ khóe mắt, tôi thấy một ngọn lửa xanh bùng lên, nuốt chửng cuộn len thép xám mờ. Ngay đó, Tín và Thư — một vị khách quen khác — đang ngồi, trước mặt là hai ly cocktail và một chồng bài So Much Closer màu xanh lục, từng lá một dần biến mất.
Tín là thi sĩ thường trú tại Emme và cũng là người sáng lập studio sáng tạo ChoChoi Creative. Mỗi tuần, anh viết từ một đến bốn bài thơ, đôi khi nhiều hơn, rồi gửi cho anh trai mình — Trực, chủ của Emme House, a.dau Kitchen và công ty thiết kế nội thất Red 5 Studio.


Những vần thơ len lỏi vào từng góc nhỏ của quán.
Trực vốn quen với việc mời bạn bè, người thân đến nhà, nên khi Emme khai trương, anh chẳng cần quảng bá rầm rộ, chỉ đơn giản là rủ rê những người mình biết.
Dù vậy, việc mở Emme và biến không gian này thành một tác phẩm thiết kế với toàn bộ nội thất thủ công nguyên bản là cả một hành trình gian nan. Nhưng như Kahlil Gibran từng viết trong The Prophet: “Công việc chính là hiện thân của tình yêu.”
Ở Emme, toàn bộ dụng cụ pha chế đều ẩn dưới quầy, để ánh nhìn của khách chỉ dừng lại ở những con người phía sau — những người pha chế đồng thời là những kẻ kể chuyện. Một cách vô thức, điều này khắc sâu tinh thần của Emme: một quán bar sinh ra từ tình yêu, và cũng là nơi tình yêu trở thành câu chuyện.


Tình yêu là sợi chỉ đỏ xuyên suốt cả hành trình sáng lập lẫn vận hành Emme.
Hằng đêm, khoảng 10 bài thơ của Tín xuất hiện trên bìa thực đơn ở mỗi bàn trong Emme. Thư kể rằng, sau hai năm rưỡi lui tới quán đều đặn, cô chưa từng thấy một bài thơ nào lặp lại. Cũng như Trực, tình yêu của Tín hiện diện trong những điều ta có thể chạm vào, đọc thấy.
Tín chia sẻ thêm về hành trình của mình với tư cách là một nhà thơ và người sáng lập studio, cùng những chi tiết tinh tế tại Emme — từ phần tựa lưng ghế được thiết kế riêng cho nam và nữ, đến những biểu tượng cơ, rô, chuồn, bích trên khung cửa sổ, gợi nhớ những ván bài thân thuộc.
Trong lúc đó, bartender thoăn thoắt di chuyển sau quầy, đặt trước mặt tôi ly cocktail thứ hai trong đêm: Something’s Burning. Anh thu gọn đèn khò, để những tàn than trên sợi len thép dần nguội. Khi hương thơm của dứa nướng lan tỏa, vài câu hỏi tiếp theo giúp tôi gỡ thêm những lớp bí ẩn của câu chuyện.


Something's Burning (và đúng như tên gọi của món, có thứ gì đó đang cháy).
Đâu đó sau 11 giờ:
Tinh thần cốt lõi của Emme được hình thành từ một nửa cuộc đời của Trực và một nửa từ người bạn thuở tiểu học của anh. Ở trung tâm câu chuyện là mối tình giữa một kiến trúc sư và một freelancer — cặp đôi sống chung nhưng lệch giờ sinh hoạt. Một người thức dậy khi người kia đã ra ngoài làm việc, cứ thế, họ liên tục lỡ nhịp nhau. Vì vậy, họ để lại những mẩu giấy viết tay trên quầy bếp, như những lời nhắn gửi đến người còn lại khi vắng nhà. Và đó cũng chính là lý do những bài thơ xuất hiện khắp nơi trong Emme.



Emme có vô số góc nhỏ ấm cúng, phù hợp với mọi sở thích của thực khách.
Nhưng chuyện vẫn còn dài lắm. Ly cocktail đầu tiên tôi gọi, Love Is a Game, thuộc danh mục “Legendary” — phần thực đơn nằm bên phải, nơi lưu giữ những thức uống từ ngày đầu quán mở cửa. Hương vị của nó gợi lên một tình yêu trưởng thành, chủ động và đầy quyết đoán. Ngược lại, ly cocktail thứ hai của tôi lại đến từ nửa còn lại của thực đơn, phần mới nhất mất gần một năm để hoàn thiện.
Chữ E in hoa, to và rộng ở góc trái trên cùng của thực đơn giấy tại Emme đánh dấu khởi đầu của một chuyện tình thời trung học, mở màn với Something’s Burning. Đó là khoảnh khắc không thể quên — dù đẹp đẽ hay đầy tiếc nuối — khi hai ánh mắt lần đầu tìm thấy nhau qua những tia lửa nhảy múa trong đêm lửa trại cuối năm, thường diễn ra đâu đó ở Đà Lạt. Hai thức uống còn lại trong bộ ba cocktail thuộc khổ E của thực đơn là I Can’t Take My Eyes Off You — một bản hòa tấu giữa gin và hương nhài — và Nothing’s Gonna Stop Us Now, sự kết hợp của whiskey, rượu Malibu, chuối, dừa và Milo.

Chế biến các món nhẹ trong thực đơn.
Đến lúc gọi món ăn nhẹ, tôi làm theo gợi ý của Tín và gọi một đĩa Squid Game. Nhắc nhẹ: không có mực đâu, nhưng bạn có thể tự khám phá xem đó là gì. À, thực đơn món ăn vặt sẽ thay đổi mỗi bốn tháng.
Chữ cái thứ hai trên thực đơn là một chữ M in hoa, nghiêng về bên phải — như thể mối quan hệ đang tiến xa hơn, và những nhân vật trong câu chuyện cũng đang xích lại gần nhau. Một số món trong phần này gồm Make You Feel My Love, kết hợp cognac, trà Thái, sô-cô-la đen và menthe; cùng It’s Now or Never với rượu Flor De Cana, dứa muối có gas và dâu ngâm — gợi nhớ đến màu son dâu, hay chính xác hơn, là dư vị đọng lại trong ký ức từ nụ hôn đầu.
Gần nửa đêm ở Sài Gòn:
Tôi sắp chạm đến chặng cuối. Nhạc đã tắt, nhưng vị cay của Love Is a Game và hơi men mezcal từ Something’s Burning vẫn giữ ấm cơ thể. Giờ, câu chuyện bước sang một chương mới, được đánh dấu trên thực đơn bằng một bông hoa ngăn cách giữa Em và Me — tức You and Me. Đó là hoa lưu ly, loài hoa còn được biết đến với cái tên “forget me not” — một lời nhắn nhủ xin đừng quên nhau.
Đây là giai đoạn hai nhân vật chính đã hẹn hò nhưng vẫn còn trẻ, chưa có nhiều tiền, nên tình yêu của họ được bày tỏ bằng những món quà giản dị: đồ ăn vặt và thức uống bình dân. Up Where We Belong có Red Bull, loại nước tăng lực quen thuộc trước cổng trường. Love Me Tender gợi về tuổi thơ với xoài dầm mằn mặn, gợi nhớ đến món bánh tráng trộn. Và cuối cùng, Isn’t She Lovely — món yêu thích của Trực — chứa tinh chất gỗ sassafras, phảng phất hương sá xị, loại nước ngọt có ga từng gắn liền với bao thế hệ người Việt.

Nơi chốn hội ngộ của những người trẻ.
Tôi ra hiệu cho bartender, anh nhanh chóng lướt đến và thấy tôi chỉ vào ly cocktail thứ ba trong đêm — Isn’t She Lovely — vừa tươi sáng vừa hoài niệm. Hương vị cũng thế — chua nhẹ, ngọt thanh, sủi bọt, đầy sảng khoái. Trên miệng ly là một quả nho xanh phủ sô-cô-la trắng. Tôi làm theo lời dặn, và cũng chẳng ngại gì mà tận hưởng: cắn một miếng, nhấp một ngụm, rồi lại cắn, lại nhấp...
Phần còn lại của thực đơn mở ra một chương khác của Emme. Chữ M sứt mẻ như dấu vết của những rạn nứt — những cuộc cãi vã, những ngày giận hờn — thể hiện qua những cái tên chẳng cần giải thích: Raining on a Sunday, All Out of Love, If.
Và rồi, ở tận cùng trang giấy, một chữ e viết thường tượng trưng cho “thương” — thứ tình cảm dịu dàng của hai người chọn gạt đi những nỗi lo xa xôi, chỉ sống trọn vẹn trong hiện tại. Họ ngồi bên nhau, ăn cơm với dưa hấu, mặc kệ những lẽ thường tình rằng con đường phía trước có thể chẳng còn giao nhau nữa. Chỉ một cái tên có thể gói gọn khoảnh khắc ấy: Just The Two of Us — rượu sake Việt Nam, dưa hấu, mâm xôi, cùng một chút mắc khén cay nồng.



Nửa đêm về sáng:
Vài vị khách vẫn nán lại, nhân viên bắt đầu dọn dẹp, và quầy bar sắp đến giờ gọi món cuối. Tôi quay lại nơi đã bắt đầu — nửa phải của thực đơn “Legendary” — và nghe theo gợi ý của Dũng cho ly cuối cùng: Cheers Darlin’. Một ly cocktail, một thanh quế cháy xém, và một chút dư vị đậm đà. Men rượu đã thấm đủ — vodka, mezcal, chardonnay, và giờ là tequila quế. Tôi đành tự nhắc mình kiềm chế lại, bỏ qua ý định thử thêm ly thứ tư hay thứ năm.


Cheers Darlin'.
Tôi đã nhắc đến triết lý của Gibran, rằng công việc chính là hiện thân của tình yêu. Ông còn nói rằng, ngôi nhà là phần mở rộng của chính ta — không phải mỏ neo níu giữ, mà là cột buồm dẫn lối về phía trước. Rằng thân thể ta là tiếng nói của tâm hồn, một giai điệu để trao đi. Emme House thấm nhuần tinh thần ấy trong từng chi tiết. Nơi đây không chỉ là một quán bar. Nó là một không gian sống. Một giai điệu. Một sự tiếp nối của những con người đã tạo nên nó — một nơi để thuộc về.

Một nơi để trái tim ta thuộc về.
Bất cứ khi nào được mời đến nhà ai, cách tốt nhất để được mời trở lại là rời đi đúng lúc, nhẹ nhàng, không nấn ná quá lâu. Khi thấy nhân viên lau dọn bàn, xếp gọn ly tách và nhận những gọi đồ cuối cùng, tôi biết đã đến lúc phải rời đi. Nhưng với Emme, tôi chẳng thực sự rời xa — sẽ có ngày trở lại, với những bài thơ mới trên bàn và tường, những món đồ uống và món ăn mới trong thực đơn, cùng những vị khách cũ mới đan xen. Vậy nên, đây chỉ là một lời tạm biệt tạm thời. Cheers, Emme. Hẹn lần sau nhé...
Emme
70 Hàm Nghi, Phường Bến Nghé, Quận 1, TP. HCM
