Được xây dựng bên bờ sông Hậu, thành phố cảng Long Xuyên đã sớm trở thành một trong những đô thị sầm uất nhất khu vực Đồng bằng Sông Cửu Long.
Theo nghiên cứu của nhà sử học Phan Văn Kiến, Long Xuyên là một trong những vùng đất cuối cùng được khai phá ở miền Tây Nam Bộ. Năm 1789, Chúa Nguyễn cho xây dựng tại đây một đồn biên nhỏ, gọi tên là thủ Đông Xuyên nhằm bảo vệ vùng đất khỏi sự xâm chiếm của giặc Xiêm và Chân Lạp.
Một dãy cửa hàng bên hông chợ Long Xuyên.
Đến thời vua Tự Đức vào giữa thế kỷ 19, đồn biên phát triển thành một thị trấn nhỏ; có chợ Đông Xuyên là nơi các hoạt động giao thương diễn ra tất bật. Sau khi thực dân Pháp lập chính quyền đô hộ ở miền Nam, chợ Đông Xuyên được đổi tên thành Long Xuyên.
Một hồ chứa nước bên sông Hậu, giờ thuộc công viên Nguyễn Du, thành phố Long Xuyên.
Năm 1868, thực dân Pháp chia tỉnh An Giang thành năm địa hạt — đơn vị hành chính tương đương với quận bây giờ. Một địa hạt trong số này được đặt tên theo khu chợ và dần trở thành thành phố Long Xuyên ngày nay.
Bản đồ hành chính của Long Xuyên vào năm 1924.
Long Xuyên năm 1924.
Bộ ảnh đen trắng này được chụp bởi một nhiếp ảnh gia ẩn danh do chính quyền Pháp cử đi để lưu lại tư liệu về cuộc sống tại các thuộc địa lúc bấy giờ.
Bến cảng ở khu vực trung tâm Long Xuyên.
Tòa nhà hành chính của địa hạt Long Xuyên.
Bệnh viện.
Một góc khác tại hồ trong công viên.
Tòa bưu chính và điện tín.
Học sinh nội trú đang dùng bữa trưa trong căn tin.
Tiệm cầm đồ do chính quyền quản lý.
Dinh thự của thống đốc hạt.
Các nữ sinh trong giờ học môn nữ công gia chánh.
Khuôn viên bên ngoài của ngôi trường nữ sinh.
Miếu Bắc Đế.
Tòa án.
Một nhà thờ Công giáo.
Cổng bệnh viện.
Trẻ mồ côi được nuôi dưỡng tại giáo xứ Cù Lao Giêng.
[Ảnh: Người dùng Flickr manhhai]